Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

Người nông dân: NẾU ÔNG TRƯỞNG THÔN NGHĨ ĐƯỢC NHƯ...

SHARE
Bài viết trên Facebook của anh CaoBao Do (https://www.facebook.com/caobao.do.90), NGƯỜI NÔNG DÂN tôi thấy có ông trưởng thôn nhà mình nên xin anh được đăng lại lên đây để bà con hàng xóm hiểu hơn về cái anh trưởng thôn đang bị gạch-đá, kể cũng tội!



Năm tôi lên 8 tuổi, máy bay Mỹ ném bom đánh sập một cây cầu cách nhà tôi 450 mét, làm chết và bị thương hàng chục người, thế là tờ mờ sáng hôm sau 4 chị em tôi (lớn nhất 10t, nhỏ nhất 2t) gồng gánh đi sơ tán xuống một vùng quê và sống tự lập ở đó 3 năm cho đến khi Mỹ ngừng ném bom miền Bắc lần thứ nhất.
Vì đang chiến tranh ác liệt, lương thực của nhà tôi chỉ toàn bột mỳ. Ở vùng quê không có lò làm bánh mỳ, không có bột nở để làm bánh bao, nên 4 chị em tôi toàn ăn bánh mỳ luộc, mỗi bữa được 3 nắm nhỏ bằng 1/3 nắm tay, rắn như cục gạch, đói thì hái rau dền dại mọc ven đường, rau lang, luộc ăn cho đỡ đói.
Hàng xóm nhà tôi, mấy bác nông dân khá hơn, có đủ cơm trắng, gạo thơm mùi lúa mới. Thương 4 chị em tôi mang tiếng là con cán bộ mà mỗi bữa chỉ có 3 nắm mì luộc đen nhẻm, rắn như đanh, nên cứ đến bữa cơm, bác hàng xóm lại sai cậu con trai mang một bát cơm trắng muốt đầy ắp sang, lấy cớ là thèm bánh mỳ để đổi cho cậu em út tôi, lấy đúng một cái bánh mỳ luộc. Còn tôi thì thỉnh thoảng bác dúi cho khi thì củ khoai lang, khi thì bắp ngô luộc, chưa kể khi thì bát canh cua, khi thì quả cà, gắp dưa muối.
Thế đấy người nông dân Việt Nam sống nặng tính cộng đồng, tình làng nghĩa xóm, khi hoạn nạn, khi khó khăn họ sẵn sàng sẻ chia, đùm bọc lẫn nhau, vượt qua hoạn nạn.
Cách đây 3 năm, cũng một đợt lũ lụt, tại 1 lớp học, có 45 học sinh, hầu hết gia đình các em đều mất trắng, thế nhưng đoàn từ thiện chỉ có 20 xuất quà và đề nghị cô giáo tổ chức bình bầu chọn ra 20 em nhà nào nghèo, khổ nhất. Khi bình bầu, nhìn những ánh mắt thơ ngây trông ngóng của cả 45 em, nước mắt cô giáo chảy dài, vì không thể bầu được ai khổ hơn ai.
Với tư duy ấy, cách nghĩ ấy, ông trưởng thôn ở Ba Đồn, Quảng Bình đã thu lại tiền cứu trợ của 40 hộ và phân chia lại cho cả thôn hơn 400 hộ. Đấy chính là nguồn cơn của cơn bão dư luận lên án ông, chửi bới ông, dọa cách chức ông.
Là trưởng thôn, đã nhiều lần sau thiên tai, ông đã trực tiếp chứng kiến rất nhiều đợt, do thiếu thông tin, các nhà tài trợ đã vô tình tạo nên sự bất bình đẳng: có nhà được nhận tài trợ 2-3 lần, có nhà thiệt hại không kém lại không được nhận tài trợ lần nào. Nhà được tài trợ nhiều thì vui mừng, nhà không được tài trợ thì buồn tủi, mà đã lũ, lụt thì nhà nào chả bị ngập, nhà nào chả thiệt hại, nhà nào chả thiếu ăn.
Là trưởng thôn, ông không thể không thương những nhà không được tài trợ, là trưởng thôn, ông có trách nhiệm xây dựng sự đoàn kết, thương yêu, đùm bọc lẫn nhau trong thôn. Chính vì vậy ông chỉ nghĩ đơn giản: Đợt này thu lại của 40 nhà này, chia lại cho 400 nhà còn lại, đợt sau lại thu của 40 nhà khác, chia lại cho 400 nhà còn lại. Khi có nhà không đồng ý thu, ông nói nếu không "lần sau ông không đưa vào danh sách nhận cứu trợ nữa".
Từ câu nói "lần sau không đưa vào danh sách nhận cứu trợ", nhà báo và nhiều người suy diễn là ông doạ nạt. Thật ra ý ông là thế này: "lần sau khi có nhà tài trợ hỏi, tôi sẽ nói nhà bà nghèo, thiệt hại lớn nhất, nhưng vừa được nhận tài trợ 2 triệu rồi, còn nhà kia thiệt hại ít hơn, nhưng chưa được nhận tài trợ lần nào". Nói như thế là minh bạch, là đúng sự thật, và ông tin rằng nhà tài trợ sẽ không tài trợ tiếp nhà bà ấy nữa, vậy bà chọn đi.
Là nông dân, thật thà, chất phác, ông nghĩ sao nói vậy, không văn hoa, không dài dòng. Chúng ta đừng lấy tư duy của người có tri thức, có học hành, áp đặt, bắt ông phải nghĩ được như mình.
Có người trách "tiền tài trợ là tài sản của cá nhân người nhận, ông ấy không có quyền thu, thu là ăn cướp". Xin thưa rằng ông ấy chỉ chia tiền tài trợ, chứ có chia tài sản của dân đâu. Có người trách "ông ấy muốn thu lại để chia đều thì việc đầu tiên là ông ấy phải hỏi ý kiến nhà tài trợ". Xin thưa rằng nếu ông ấy đủ hiểu biết để nghĩ và làm như các vị muốn thì bây giờ ông ấy cũng đang mặc comple, ngồi máy lạnh, gõ bàn phím, chơi facebook, viết comment như các vị, có khi còn làm sếp các vị, việc gì ông ấy phải làm ông nông dân một nắng hai sương, việc gì ông ấy phải làm trưởng thôn để mà các vị ném gạch, ném đá không thương tiếc.
Đừng nghĩ trưởng thôn là cái chức gì to tát lắm, đừng nghĩ trưởng thôn như cường hào, ác bá. Trưởng thôn cũng chỉ là người nông dân, lam lũ, một nắng hai sương, thật thà, chất phác. Trưởng thôn là do dân bầu, cái chức mà người ta vẫn gọi là: "Ăn cơm nhà, vác tù và hàng Tổng" ấy, quyền rơm, vạ đá lắm, không sung sướng gì đâu.
Mọi người chửi bới, lên án ông, ông chủ tịch Tỉnh còn dọa cách chức ông.
Mà cần gì dọa nhỉ, "ông đã xin thôi mấy lần, mà đã cho ông nghỉ đâu". Hơn nữa, nhân dân bầu ông trực tiếp dân chủ đấy chứ, có phải ông chủ tịch Tỉnh ban phát đâu mà ông chủ tịch Tỉnh đòi cách chức ông.
Ờ mà cách chức thì ông nghỉ, về chăm lo cho mảnh vườn, ruộng lúa nhà ông, chăm lo cho vợ con ông. Ai chửi ông thì ra mà làm trưởng thôn đi, ông bầu cho đấy.
Theo  CaoBao Do - https://www.facebook.com/caobao.do.90

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét